Duyên Nam

Lá vàng...






Đã vào thu... khí trời nhè nhẹ lạnh.
Trời âm u cùng cảnh lá vàng rơi.
Một chiếc lá...ngần ngừ chẳng muốn rời,
Thân cây mẹ đã một thời nuôi nấng.
 
Nhưng cuối cùng...nó đành theo số phận.
Phải lìa cành...chấp nhận sự phân ly.
Có tiếc nuối? Đâu thay đổi được gì?
Khi định mệnh đã ghi vào bút tích.
 
Nó không hỏi sự vô tình tấm lịch?
Sao bốn mùa không nghịch với thời gian?
Nó say sưa với sang trọng màu vàng.
Màu vua chúa. Màu giàu sang phú quý.
 
Nó nghĩ rằng...màu vàng là hoàn mỹ.
Màu trưởng thành. Màu chỉ sự lớn khôn.
Nó đâu biết ...màu phân biệt trường tồn
Khi nhận lấy...sẽ chôn đời xuân trẻ.
 
Phải lìa cành...xa gia đình thuở bé.
Sẽ độc hành. Sẽ là kẻ vô phương.
Rơi trên cỏ hay vất vưởng bên đường
Rồi mục rã. Không ai thương, ai nhớ.  
 
Duyên Nam
(02-10-2020)

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 10 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Lá vàng..."